31 thg 12, 2010

Nhớ anh

(tưởng nhớ anh L.D.N)

Đã chín năm rồi anh không về với Mẹ

Tết đến rồi, Mẹ đang ngóng chờ anh

Hàng bạch đàn trước ngõ anh trồng nay đã lớn

Luống ổi bên nhà đơm trái, kết đầy hoa

Đã chín năm rồi Mẹ khóc suốt vì nhớ anh

Hai cháu Trang, Nhung thiếu tình thương của bố

Cứ mỗi độ xuân về, lòng mong ngóng

Chờ ba về, dù biết cha đã “đi xa”.

Anh ra di khi tóc vẫn còn xanh

Để lại sau lưng bao nhiêu ấp ủ

Để lại tiếc thương cho mẹ già và con nhỏ

Để lại cho đời một góa phụ bơ vơ.

Còn biết bao điều muốn chia xẽ cùng anh.

Nhưng phút chốc anh đã trở thành người thiên cổ

Nên chỉ biết nguyện cầu thay lời tâm sự

Hãy an lòng nơi chín suối nhé anh.

Hanoi, 31.12.2010, L.D.H

27 thg 12, 2010

Dỏng tai nghe nàng dâu “kể tội” mẹ chồng

Phòng làm việc của tôi rộng, buổi trưa, các chị đồng nghiệp thường rẽ vào nghỉ ngơi, tám chuyện. Chủ đề được các chị hưởng ứng rôm rả nhất là mẹ chồng, gia đình chồng. Nhắc đến đề tài này là các chị tỉnh ngủ, ai nấy đều có cái để bức xúc.
 "Không thể tưởng tượng được trên đời lại có người đàn bà hà tiện và khó tính đến thế. Con dâu ốm phải nghỉ làm, ra tiệm gội đầu, giặt quần áo bằng máy giặt, đã chẳng có lấy một lời hỏi thăm lại còn càm ràm trách móc hoang phí, không biết tiết kiệm…";
 "Nhà đông người mà sáng nào bà cũng đòi nấu ăn sáng ở nhà. Con trai có vợ rồi mà vẫn can thiệp, quản lý như đứa trẻ lên ba; vào phòng riêng của con chẳng thèm gõ cửa";… Hết chuyện này đến đề tài kia, các chị thi nhau kể tội mẹ chồng đang hủy hoại cuộc sống của họ.
 Lúc đầu tôi không để ý, nhưng những câu chuyện tương tự như thế vọng vào tai, biến tôi thành một người nghe chuyện bất đắc dĩ. Tôi thấy thương các chị, đều là những người biết cư xử, đáng yêu mà sao chẳng được về làm dâu trong một gia đình xứng đáng. Nhưng khi có hai chị nữa vừa mới lấy chồng chưa đầy tháng đã ấm ức trút bầu tâm sự; thì trong tôi dấy lên câu hỏi: Có thật phụ nữ cơ quan tôi đáng thương, toàn gặp phải những hoàn cảnh không như ý, hay họ là những người thích chê bai, kể lể?
 Thật ra, các chị ấy đều là những người hiểu biết, thông minh. Họ thừa hiểu mẹ và gia đình chồng cũng là một xã hội thu nhỏ như bất cứ gia đình nào với vô vàn mâu thuẫn lớn nhỏ. Họ cũng biết "mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh", chỉ những người trong cuộc mới biết rõ nội tình. Cho nên, có bất bình, chán nản, thất vọng thì khi về nhà, đối diện với những con người với những vấn đề ấy, họ vẫn đang cố gắng làm người dâu tốt. Thế thì sao các chị vẫn hứng thú với chuyện "mổ xẻ nhà chồng"?
 Phải chăng đó vẫn không phải là mẹ mình, là gia đình thực sự của mình nên họ cảm thấy thoải mái khi nhìn nhận, đánh giá với con mắt của một người ngoài cuộc? Tôi không dám nghĩ như vậy về những phụ nữ vốn rất dễ thương của cơ quan mình. Chỉ có thể lý giải: Đơn giản là các chị muốn chia sẻ và tìm sự đồng cảm về "phận làm dâu". Nói chuyện nhà chồng là cách để các chị giải phóng stress, giải tỏa những ấm ức trong lòng.
Nhưng, các chị quên mất một điều, khi "hồn nhiên" kể tội nhà chồng, các chị đã gieo vào đầu những người nghe, cả nam và nữ nỗi buồn và sự khó chịu của những định kiến về nhà chồng. Hình ảnh dễ thương của các chị ít nhiều giảm sút. Bỗng dưng tôi cũng trở nên e dè về người bạn gái hiện tại của mình. Bố mẹ cùng những mối quan hệ quyến thuộc của tôi sẽ ra sao trong mắt em vào một ngày không xa, khi em trở thành dâu con?
 Theo PNO

23 thg 12, 2010

Merry Christmas !!

Thơ giáng sinh...

Chiều noel thu lá vàng bay lả tả
Giọt nắng tả nghiêng ngả chãy về xa
Trời nhuốm lạnh gió đông về thêm hối hả
Lạnh bầu trời lạnh cả cái lòng ta. :P

Noel nào đôi mình cùng sánh bước
Giờ giáo đường còn bước chỉ mình ta
Em ra đi không một lời nói trước
Anh thẩn thờ ngồi quán nước một mình anh...

Tác giả: Nguyễn Hữu Hà..
Chúc mọi người một mùa giáng sinh vui vẻ....
Ấm áp không phải khi bạn đóng cửa và chui vào chăn, mà khi bạn mở toang cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Chắc chắn sẽ có điều thú vị sưởi ấm lòng bạn.
Ấm áp không phải khi ngồi bên đống lửa, mà là bên cạnh người bạn thương yêu.
Ấm áp không phải khi bạn mặc một lúc hai, ba áo, mà là khi bạn đứng trước gió lạnh, từ phía sau đến có ai đó khoác lên bạn một tấm áo.
Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len, mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai tin cậy.
Ấm áp không phải khi bạn dùng hay tay xuýt xoa, mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay bạn.
Ấm áp không phải khi bạn nói “ấm quá”, mà là khi có người thì thầm với bạn: “Có lạnh không?”.
Ấm áp chưa hẳn là khi bạn ôm ai đó thật chặt, mà là khi ai đó khoác vai bạn thật khẽ (là người bố thân yêu của bạn chăng?!).
Và ấm áp là khi mùa thu qua, cái lạnh ùa về… Có một ai đó khẽ thì thầm vào tai bạn: “Chúc ấy một mùa đông ấm áp!”.
Giáng sinh an lành và hạnh phúc với tất cả mọi người, mọi nhà.

Chuc Mung Giang Sinh & Nam Moi

Chuc ca nha mot mua Giang Sinh vui ve va mot Nam Moi that Hanh Phuc, An Khang va Thinh Vuong.

20 thg 12, 2010

Hôm nay thiên thời địa lợi nhân hòa,Mr Hùng khai trương salon ô tô Sao Việt chi nhánh tại 439 Cộng Hòa-Phường 15-Quận Tân Bình-Thành phố Hồ Chí Minh.
với sự có mặt của gia đình bên nội bên ngoại và bạn bè thân thiết.

salon ô tô Sao Việt khi màn đêm buông xuống.







Vẫn đẹp trai như ngày nào ?

13 thg 12, 2010

Chau rat vui khi minh lai co co hoi chia se voi nhug nguoi than yeu cua minh ve cam xuc ,cong viec hoc tap cung nhu hieu biet nho mon cua minh.Day la dieu kien de chau hieu moi nguoi hon...chau rat mong duoc su chi bao them ...co gi thieu sot mong moi nguoi thong cam,gop y cho chau.Xin chan thanh cam on.
TOM post may' cai' anh of em len blog anh xem nha....
anh chup cho li` vao...hehe...

Giang sinh Saigon