31 thg 12, 2010

Nhớ anh

(tưởng nhớ anh L.D.N)

Đã chín năm rồi anh không về với Mẹ

Tết đến rồi, Mẹ đang ngóng chờ anh

Hàng bạch đàn trước ngõ anh trồng nay đã lớn

Luống ổi bên nhà đơm trái, kết đầy hoa

Đã chín năm rồi Mẹ khóc suốt vì nhớ anh

Hai cháu Trang, Nhung thiếu tình thương của bố

Cứ mỗi độ xuân về, lòng mong ngóng

Chờ ba về, dù biết cha đã “đi xa”.

Anh ra di khi tóc vẫn còn xanh

Để lại sau lưng bao nhiêu ấp ủ

Để lại tiếc thương cho mẹ già và con nhỏ

Để lại cho đời một góa phụ bơ vơ.

Còn biết bao điều muốn chia xẽ cùng anh.

Nhưng phút chốc anh đã trở thành người thiên cổ

Nên chỉ biết nguyện cầu thay lời tâm sự

Hãy an lòng nơi chín suối nhé anh.

Hanoi, 31.12.2010, L.D.H

27 thg 12, 2010

Dỏng tai nghe nàng dâu “kể tội” mẹ chồng

Phòng làm việc của tôi rộng, buổi trưa, các chị đồng nghiệp thường rẽ vào nghỉ ngơi, tám chuyện. Chủ đề được các chị hưởng ứng rôm rả nhất là mẹ chồng, gia đình chồng. Nhắc đến đề tài này là các chị tỉnh ngủ, ai nấy đều có cái để bức xúc.
 "Không thể tưởng tượng được trên đời lại có người đàn bà hà tiện và khó tính đến thế. Con dâu ốm phải nghỉ làm, ra tiệm gội đầu, giặt quần áo bằng máy giặt, đã chẳng có lấy một lời hỏi thăm lại còn càm ràm trách móc hoang phí, không biết tiết kiệm…";
 "Nhà đông người mà sáng nào bà cũng đòi nấu ăn sáng ở nhà. Con trai có vợ rồi mà vẫn can thiệp, quản lý như đứa trẻ lên ba; vào phòng riêng của con chẳng thèm gõ cửa";… Hết chuyện này đến đề tài kia, các chị thi nhau kể tội mẹ chồng đang hủy hoại cuộc sống của họ.
 Lúc đầu tôi không để ý, nhưng những câu chuyện tương tự như thế vọng vào tai, biến tôi thành một người nghe chuyện bất đắc dĩ. Tôi thấy thương các chị, đều là những người biết cư xử, đáng yêu mà sao chẳng được về làm dâu trong một gia đình xứng đáng. Nhưng khi có hai chị nữa vừa mới lấy chồng chưa đầy tháng đã ấm ức trút bầu tâm sự; thì trong tôi dấy lên câu hỏi: Có thật phụ nữ cơ quan tôi đáng thương, toàn gặp phải những hoàn cảnh không như ý, hay họ là những người thích chê bai, kể lể?
 Thật ra, các chị ấy đều là những người hiểu biết, thông minh. Họ thừa hiểu mẹ và gia đình chồng cũng là một xã hội thu nhỏ như bất cứ gia đình nào với vô vàn mâu thuẫn lớn nhỏ. Họ cũng biết "mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh", chỉ những người trong cuộc mới biết rõ nội tình. Cho nên, có bất bình, chán nản, thất vọng thì khi về nhà, đối diện với những con người với những vấn đề ấy, họ vẫn đang cố gắng làm người dâu tốt. Thế thì sao các chị vẫn hứng thú với chuyện "mổ xẻ nhà chồng"?
 Phải chăng đó vẫn không phải là mẹ mình, là gia đình thực sự của mình nên họ cảm thấy thoải mái khi nhìn nhận, đánh giá với con mắt của một người ngoài cuộc? Tôi không dám nghĩ như vậy về những phụ nữ vốn rất dễ thương của cơ quan mình. Chỉ có thể lý giải: Đơn giản là các chị muốn chia sẻ và tìm sự đồng cảm về "phận làm dâu". Nói chuyện nhà chồng là cách để các chị giải phóng stress, giải tỏa những ấm ức trong lòng.
Nhưng, các chị quên mất một điều, khi "hồn nhiên" kể tội nhà chồng, các chị đã gieo vào đầu những người nghe, cả nam và nữ nỗi buồn và sự khó chịu của những định kiến về nhà chồng. Hình ảnh dễ thương của các chị ít nhiều giảm sút. Bỗng dưng tôi cũng trở nên e dè về người bạn gái hiện tại của mình. Bố mẹ cùng những mối quan hệ quyến thuộc của tôi sẽ ra sao trong mắt em vào một ngày không xa, khi em trở thành dâu con?
 Theo PNO

23 thg 12, 2010

Merry Christmas !!

Thơ giáng sinh...

Chiều noel thu lá vàng bay lả tả
Giọt nắng tả nghiêng ngả chãy về xa
Trời nhuốm lạnh gió đông về thêm hối hả
Lạnh bầu trời lạnh cả cái lòng ta. :P

Noel nào đôi mình cùng sánh bước
Giờ giáo đường còn bước chỉ mình ta
Em ra đi không một lời nói trước
Anh thẩn thờ ngồi quán nước một mình anh...

Tác giả: Nguyễn Hữu Hà..
Chúc mọi người một mùa giáng sinh vui vẻ....
Ấm áp không phải khi bạn đóng cửa và chui vào chăn, mà khi bạn mở toang cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Chắc chắn sẽ có điều thú vị sưởi ấm lòng bạn.
Ấm áp không phải khi ngồi bên đống lửa, mà là bên cạnh người bạn thương yêu.
Ấm áp không phải khi bạn mặc một lúc hai, ba áo, mà là khi bạn đứng trước gió lạnh, từ phía sau đến có ai đó khoác lên bạn một tấm áo.
Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len, mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai tin cậy.
Ấm áp không phải khi bạn dùng hay tay xuýt xoa, mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay bạn.
Ấm áp không phải khi bạn nói “ấm quá”, mà là khi có người thì thầm với bạn: “Có lạnh không?”.
Ấm áp chưa hẳn là khi bạn ôm ai đó thật chặt, mà là khi ai đó khoác vai bạn thật khẽ (là người bố thân yêu của bạn chăng?!).
Và ấm áp là khi mùa thu qua, cái lạnh ùa về… Có một ai đó khẽ thì thầm vào tai bạn: “Chúc ấy một mùa đông ấm áp!”.
Giáng sinh an lành và hạnh phúc với tất cả mọi người, mọi nhà.

Chuc Mung Giang Sinh & Nam Moi

Chuc ca nha mot mua Giang Sinh vui ve va mot Nam Moi that Hanh Phuc, An Khang va Thinh Vuong.

20 thg 12, 2010

Hôm nay thiên thời địa lợi nhân hòa,Mr Hùng khai trương salon ô tô Sao Việt chi nhánh tại 439 Cộng Hòa-Phường 15-Quận Tân Bình-Thành phố Hồ Chí Minh.
với sự có mặt của gia đình bên nội bên ngoại và bạn bè thân thiết.

salon ô tô Sao Việt khi màn đêm buông xuống.







Vẫn đẹp trai như ngày nào ?

13 thg 12, 2010

Chau rat vui khi minh lai co co hoi chia se voi nhug nguoi than yeu cua minh ve cam xuc ,cong viec hoc tap cung nhu hieu biet nho mon cua minh.Day la dieu kien de chau hieu moi nguoi hon...chau rat mong duoc su chi bao them ...co gi thieu sot mong moi nguoi thong cam,gop y cho chau.Xin chan thanh cam on.
TOM post may' cai' anh of em len blog anh xem nha....
anh chup cho li` vao...hehe...

Giang sinh Saigon





29 thg 11, 2010

Nại Cửu: Một làng nghề đặc biệt

Cả nhà thầy Hoàng Danh có 12 người thì 11 người làm nghề dạy học. Con cháu nội ngoại hai anh emruột của thầy có hơn 30 người là giáo viên. Thầy Hoàng Danh cho biết 100% gia đình họ Hoàng ở Nại Cửu đều có người làm giáo viên, đang dạy học tại nhiều địa phương trong cả nước

Làng Nại Cửu có gần 2.500người nhưng trong đó đã có hơn 400 giáo viên, hưa kể hàng chục giáo sư, tiến sĩ đang công tác ở các trường đại học, các viện nghiên cứu, chưa kể những giáo viên đã nghỉ hưu và hàng trăm sinh viên đang theo học các trường đại học sư phạm, cao đẳng sư phạm khắp cả nước. Nhiều gia đình ở làng Nại Cửu phải cầm cố, thế chấp nhà cửa cho ngân hàng để có tiền cho con ăn học. Thế nhưng, họ vẫn không từ bỏ mộng nuôi con thành những ông giáo, bà giáo. Nhiều người gọi Nại Cửu là "làng dạy học!".

1,5 gia đình có 1 giáo viên.- Từ thị xã Thành Cổ Quảng Trị, tôi đi theo Tỉnh lộ 64 khoảng chừng 3 km thì về đến làng Nại Cửu. Công dân đầu tiên của làng tôi được gặp là một ông lão có bộ râu trắng xóa, trông rất đẹp. Lân la trò chuyện mới biết ông là một giáo viên nay đã nghỉ hưu. Tôi đem hỏi chuyện về sự nghiệp dạy học của làng, thầy kể rằng: Làng Nại Cửu (thuộc huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị) có truyền thống làm thầy đã hơn 300 năm nay. Người khởi nghiệp làm nghề dạy học đầu tiên của làng là ông Trần Gia Thụy - đỗ tiến sĩ, đã từng làm thầy dạy học và giữ đến chức Thượng thư Bộ Lễ ở thời Hậu Lê. Kể từ đó, con cháu họ Trần và dân làng Nại Cửu nối nghiệp tổ tông làm thầy thiên hạ, năm nào trong làng cũng có nhiều người vào các trường sư phạm.

Theo hướng dẫn của ông giáo già, tôi tìm đến nhà của anh Hoàng Văn Hanh, trưởng làng Nại Cửu. Anh tự hào: Nếu gọi tên như các làng nghề truyền thống khác thì Nại Cửu được gọi là làng nghề dạy học. Bình quân 1,5 gia đình có một giáo viên. Toàn bộ cả làng có 600 hộ chia làm 7 đội, đời sống người dân chủ yếu dựa vào cây lúa nước, rau màu. Nhưng mỗi lao động của làng chỉ có chưa đầy 500 m2 đất ruộng, nên để "thoát ly" cuộc đời chân lấm tay bùn mà đói nghèo vẫn bám riết thì không còn con đường nào khác là phải tiếp tục học hành.

Tốt nghiệp THPT, mỗi học sinh tự chọn cho mình một vài trường đại học để thi vào. Đối với học sinh Nại Cửu, trường học đầu tiên họ chọn không ngoài đại học sư phạm. Nhiều người đã tốt nghiệp, ra trường đi dạy học, lý giải: Nghề giáo viên rất thanh bạch, là gia phong nề nếp truyền thống lâu đời của làng. Vì thế, con em của làng mỗi khi được đi dạy học, họ xem đó như một phần thưởng xứng đáng mà cả đời người phấn đấu mới đạt được. Không tham giàu sang, phú quý, muốn sống bằng một cuộc đời thanh thản tâm hồn, đó là tính cách của đa phần người Nại Cửu.

Đi theo con đường nhỏ thật sạch sẽ, tôi đến một xóm nhỏ của làng và thật ngạc nhiên về sự "phân bổ dày đặc" các gia đình giáo viên ở đây. Đó là xóm của anh trưởng làng, toàn bộ xóm có 36 hộ thì có đến 34 hộ có giáo viên, gần 10 gia đình có từ 3 đến 7 người theo nghiệp dạy học. Anh Lê Quang Tuấn, một nông dân, không giấu cái khó, khổ của mình: "Ngôi nhà tôi đang ở cũng xem như đã bán rồi. Bởi vì số tiền tôi vay của ngân hàng để nuôi một đứa con đang học đại học ở Đà Nẵng còn cao hơn giá trị của ngôi nhà này". Kinh tế khó khăn đến vậy nhưng anh vẫn mơ ước một vài năm nữa con mình sẽ trở thành giáo viên. Theo anh Tuấn, có đi cày, làm thuê ngoài đồng nhưng nhìn con được ôm cặp đi dạy học thì anh vẫn thấy trong ngôi nhà rách nát của mình hạnh phúc tràn đầy.

Cả nhà dạy học.- Đến ngày làng có lễ hội, các trưởng tộc ở Nại Cửu ngồi lại với nhau thi thố văn chương, đếm xem con cháu họ nào được đi dạy học đông nhất, họ tộc đứng đầu chuyện dạy học được xem như niềm tự hào. Cả làng có nhiều họ tộc, nhưng mấy năm qua con cháu của họ Hoàng và họ Trần ở làng Nại Cửu luôn đi đầu trong các cuộc thi này.

Tôi đến thăm nhà thầy giáo Hoàng Danh, năm nay thầy đã ngoài bảy mươi tuổi. Vẫn phong thái ung dung, thanh thản như ngày nào, thầy rót trà mời khách. Đời nhà giáo của thầy an nhàn từ ngày cầm viên phấn trắng đầu tiên cho đến khi nghỉ hưu. Những ngày cuối đời, thầy nuôi chim, chơi cây cảnh, uống trà ướp hoa lài để làm vui. Ngôi nhà gỗ mà thầy cùng người vợ đang sinh sống nằm trong một khu vườn xinh xắn, được trồng nhiều loại cây cảnh quý hiếm như mai, đào, vạn tuế... gần trăm tuổi, gốc rễ sần sùi dấu tích thời gian. Nhiều người gọi thầy Hoàng Danh là cây đại thụ trong nghề giáo của làng Nại Cửu. Gia đình thầy có tiếng tăm nức làng vì con cháu học giỏi và chỉ đi theo một nghề dạy học. Trong 5 người con của thầy thì ba người con trai Hoàng Tương, Hoàng Cảnh, Hoàng Toàn đều tốt nghiệp đại học sư phạm, là giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh và 3 cô con dâu cũng theo nghiệp phấn trắng - bảng đen. Hai cô con gái Hoàng Thị Thi và Hoàng Thị Thủy cũng theo nghề sư phạm. Như vậy, cả nhà thầy Hoàng Danh có 12 người thì 11 người làm nghề dạy học. Con cháu nội ngoại hai anh em ruột của thầy có hơn 30 người là giáo viên. Thầy Hoàng Danh cho biết 100% gia đình họ Hoàng ở Nại Cửu đều có người làm giáo viên, đang dạy học tại nhiều địa phương trong cả nước.

Một giáo viên kỳ cựu của làng Nại Cửu có thâm niên dạy học trước năm 1960, đó là thầy Trần Ước. Nhà thầy Ước có 5 người con thì tất cả đều tốt nghiệp đại học sư phạm và cả 5 người con dâu cũng là giáo viên. Thầy Trần Ước nói rằng, làm giáo viên không giàu nhưng tôi rất thích. Thực ra, khi những đứa con bắt đầu vào ngưỡng cửa đại học, trong suy nghĩ của chúng tôi cũng có đấu tranh giằng xé lắm chứ, có nên cho con tiếp tục theo nghề dạy học như mình nữa không. Cho con thi vào các trường khác sau này đi làm sẽ có thu nhập cao hơn, có điều kiện để trở thành ông này bà nọ, có địa vị xã hội... Nhưng cuối cùng cái thanh bạch của nghề giáo đã chiến thắng. Con cháu tôi lần lượt thi vào các trường đại học sư phạm. Cho đến bây giờ, tôi nghĩ mình không sai khi hướng nghiệp cho các con vào nghề dạy học.

Hoa tươi ngập đường làng .- Trước đây, những năm tháng khó khăn, trường học - chỗ ở của giáo viên thiếu thốn, tạm bợ, hợp tác xã (lúc trước đơn vị làng ở đây được gọi là hợp tác xã) Nại Cửu đã nhiều lần nhường trụ sở làm việc cho con em học hành, thầy cô ở tạm. Khó khăn gian khổ như vậy nhưng các thầy cô giáo vẫn âm thầm, say mê dạy học. Họ dạy học như là sống, không bao giờ nản chí. Để động viên con cháu học hành, vượt qua khó khăn trước mắt, làng Nại Cửu đã lập quỹ khuyến học. Theo quy ước, mỗi học sinh trong làng thi đoạt giải cấp tỉnh, quốc gia hoặc đỗ đại học thì được làng thưởng 100.000 đồng. Giáo viên trực tiếp dạy học sinh có giải cũng được thưởng từng ấy tiền. Số tiền tuy ít ỏi nhưng vô cùng ý nghĩa, có tác dụng động viên rất lớn đối với các em học sinh và thầy cô giáo của làng trên con đường thực hiện được ước mơ của mình.

Bây giờ, đời sống có khá hơn, các giáo viên của làng Nại Cửu đã có nhà cửa để sinh sống đàng hoàng. Đi vào "làng dạy học" thấy khuôn phép, nề nếp của làng khác hẳn nhiều nơi. Nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ. Hàng rào xung quanh mỗi ngôi nhà được trồng bằng cây chè tàu, cành lá cắt tỉa thẳng tắp. Đặc biệt, mỗi năm đến dịp kỷ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, làng Nại Cửu như một ngày hội lớn. Hoa tươi ngập đường làng. Nhiều gia đình, từ ông bà đến con cái, cháu chắt đều là giáo viên. Nhìn cảnh con cháu tặng hoa cho ông bà - những người đồng nghiệp đáng kính - ai thấy cũng vô cùng cảm động và kính phục trước truyền thống tôn sư trọng đạo của làng Nại Cửu.

BÀI VÀ ẢNH: Linh An

27 thg 11, 2010

Người mẹ của tôi

Mẹ ah,chắc giờ này mẹ của con đã ngủ rồi.Một ngày trôi qua thật nhanh phải không mẹ.Mới đó ngày nào con còn ở bên mẹ nhưng mà nghĩ lại thì cũng đã hơn ba năm kể từ ngày con bước vào giảng đường Đại học,khoảng thời gian đó là khoảng thời gian mà con cảm thấy thật dài và đầy khó khăn mẹ ah.Không có mẹ ở bên để chăm sóc cho con,nên con phải tự chăm sóc lấy bản thân mình.Con biết mẹ rất lo lắng cho sức khỏe và luôn hướng theo những bước đi của con hàng ngày.Dù con ở xa nhưng không khi nào mẹ không nghĩ về con và con cũng vậy,không bao giờ không nhớ về mẹ.
Mẹ ah,hôm nay là sinh nhật mẹ mà con chẳng thể có một món quà nào tặng cho mẹ cả.Con xin lỗi mẹ ! Con biết rằng món quà vô giá mà tạo hóa đã tặng cho mẹ chính là con,mà con chẳng làm được gì cho mẹ cả,chỉ làm cho mẹ buồn và lo lắng hơn mà thôi.Sinh nhật mẹ đáng nhẽ ra con và anh Tuấn sẽ cùng về tổ chức sinh nhật cho mẹ nhưng con xin lỗi vì con không thể về được chỉ chúc mẹ qua điện thoại mà thôi.Nhiều lúc nói chuyện với mẹ mà con không sao kìm được nước mắt và hôm nay cũng vậy.Nghe con nói chuyện như vậy chắc là mẹ nghĩ con đang vui vẻ,nhưng thực ra con đang "khóc" đó mẹ ah.Nghe mẹ hờn trách con là con quên sinh nhật mẹ là con muốn khóc thật to rồi đó.Trên đời này,mẹ có hai hoặc nhiều đứa con nhưng đối với con thì con chỉ có duy nhất một người mẹ thôi.Sinh nhật của người khác con có thể quên nhưng sinh nhật của mẹ thì làm sao con có thể quên được.Vì đó là mẹ của con.
Mẹ ah,mẹ biết không ?Con đang "khóc" mẹ ạ,con nhớ mẹ,thật sự con nhớ mẹ và nhớ nhà lắm,con chỉ muốn về nhà thôi,không muốn rời xa bố mẹ nữa.Con xin lỗi mẹ,mẹ hãy tha thứ cho con về những lỗi lầm mà con gây ra trong quá khứ.Con biết lúc nhỏ con còn thiếu suy nghĩ, không ngoan,không nghe lời mẹ,hay cãi lời mẹ,chỉ làm theo những gì mà con cho đó là đúng.
Con biết rằng không có sự chăm sóc,yêu thương của mẹ thì chắc chắn rằng sẽ không có con ngày nay để viết lên những dòng tâm sự xuất phát từ đáy lòng của con.Con biết,vì con mà mẹ đã vất vả nhiều lắm rồi.Những công lao to lớn của bố mẹ đã nuôi con khôn lớn suốt đời này con sẽ không bao giờ quên.
Con biết rằng những lời đó chưa thể nói lên tấm lòng của con, không thể kể hết được những đau khổ và nỗi vất vả của mẹ đã hi sinh giành cho con.Con không biết nói gì hơn ngoài hai chữ "cảm ơn mẹ" mà thôi.
Nhân ngày sinh nhật,con chúc mẹ sức khỏe,vui vẻ,hạnh phúc.Con yêu mẹ rất nhiều.
Mẹ của con

23 thg 11, 2010

Chữa bệnh bằng mướp đắng

Mướp đắng chế biến thành nhiều món ăn ngon. Nó còn là một vị thuốc chữa được nhiều bệnh.
Mướp đắng còn gọi là khổ qua, lương qua, mướp mủ... Trong công trình nghiên cứu về “Những cây thuốc và vị thuốc Việt Nam”, cố Giáo sư - Tiến sĩ Đỗ Tất Lợi cho biết: mướp đắng được trồng ở khắp các tỉnh trong nước ta và một số nước.

Quả có chứa một chất glucozit đắng gọi là momocdicin. Ngoài ra còn có vitamin B1, C, adenin, betain, protein... Ở nước ta ngoài việc dùng để chế biến thành món ăn, mướp đắng còn được dùng làm vị thuốc. Cụ thể: mướp đắng 2 - 3 quả nấu nước tắm cho trẻ em để trừ rôm sảy. Mướp đắng 1 - 2 quả nấu nước uống, ngày 1 - 2 lần để chữa ho.

Ở Ấn Độ, nước ép của lá dùng làm thuốc gây nôn, thuốc tẩy trong những bệnh về đường mật. Nó còn có tác dụng chữa giun. Ở Puerto Rico, mướp đắng đã được dùng để chữa đái tháo đường...

Lương y Huyên Thảo (Hà Nội) cho biết: theo Đông y, mướp đắng có vị đắng, tính lạnh, không độc. Nó có tác dụng giải cảm nắng, chống khát, thanh nhiệt, giải độc, giúp mát gan, sáng mắt. Có thể dùng mướp đắng chữa say nắng phát sốt, kiết lỵ, mắt đau sưng đỏ, mụn độc sưng tấy, chữa đái tháo đường. Cụ thể:

+ Dùng mướp đắng 60 gr, cuống lá sen 30 gr, đậu ván trắng 30 gr, sắc nước uống trong ngày để chữa say nắng phát sốt. Nếu trường hợp bị nhẹ chỉ cần dùng 15 gr mướp đắng đã bỏ lõi phơi khô, sắc nước uống.

+ Dùng mướp đắng 1 quả, đường kính trắng 60 gr. Mướp đắng rửa sạch, bỏ lõi, giã nhuyễn, cho vào đường trộn đều. Sau 2 giờ, vắt lấy nước cốt uống. Bài thuốc này chữa đau răng do nắng nóng hay ăn nhiều chất cay nóng hiệu quả.

+ Dùng mướp đắng tươi 60 - 80 gr, rau cần 200 gr, sắc nước uống trong ngày, liên tục 7 - 10 ngày (một liệu trình) chữa tăng huyết áp.

+ Mướp đắng 150 gr thái nhỏ, gạo tẻ 30 - 50 gr. Cho gạo vào nồi đổ nước, đun sôi một lúc rồi cho mướp đắng vào nấu thành cháo. Mỗi ngày ăn 2 lần khi cháo còn ấm. Bài thuốc này chữa đái tháo đường hiệu quả.

+ Mướp đắng tươi 60 - 80 gr (hoặc 30 - 40 gr khô), thái nhỏ, hãm nước sôi, uống thay trà trong ngày. Cũng có thể dùng mướp đắng phơi hoặc sấy khô, tán thành bột mịn, ngày uống 3 lần, mỗi lần 10 gr bằng nước đun sôi. Bài thuốc này chữa đái tháo đường hiệu quả.

Lương y Huyên Thảo cho biết thêm: mướp đắng có tính lạnh nên những người tỳ vị hư hàn ăn dễ bị đau bụng, tiêu chảy, nôn mửa vì vậy không nên dùng nhiều.

Minh Ngọc
http://www.thanhnien.com.vn/News/0308/Pages/200846/20081114221412.aspx