"Con không đợi đến ngày kia mình mất mẹ mới giật mình khóc
lóc. Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ...".
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------
NHỚ MẸ & QUÊ HƯƠNG
Vô tình đọc được bài thơ của nhà thơ Đỗ Trung Quân, bỗng giật mình
vì chưa bao giờ trong cuộc đời mình con nghĩ sẽ có một ngày Mẹ phải ra đi. Dù
con có lớn, có trưởng thành thế nào những suốt cuộc đời này con vẫn cần có Mẹ.
Và vẫn nhớ như in những dòng tâm sự của cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn
để thay những lời muốn nói gửi đến người Mẹ kính yêu:
“Có một người đàn bà yêu thương tôi và tin tưởng ở tôi nhất trên
đời này, người ấy có thể vì tôi mà hy sinh cả tính mạng. Đó là Mẹ tôi.
Có một người bạn trung thành với tôi nhất trên đời này, người ấy
có thể vì tôi mà từ bỏ hết mọi của cải, mọi thứ ân sủng quý giá nhất. Đó là Mẹ
tôi.
Nếu có ai bảo với tôi rằng ở một nơi nào đó có một người xem con
mình vừa là mục đích đầu tiên vừa là mục đích cuối cùng của đời mình thì tôi
tin chắc rằng người đó không ai khác hơn là Mẹ tôi.”
...
Hôm trước, vô tình nghe tin Mẹ của một người bạn qua đời, cảm xúc
của con thật khó tả. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình con mới có cảm giác sợ
hãi đến thế. Hai mươi bốn tuổi, cái tuổi cứ tưởng chừng như trưởng thành, cái
tuổi đủ để cảm nhận những đắng cay để có những bài học trong cuộc đời nhưng Mẹ
ơi, con vẫn chưa sẵn sàng đón nhận nỗi đau đó.
Con khóc, khóc cho sự đau đớn trước mất mát to lớn của người bạn
mình. Con khóc vì lo sợ, con sợ một ngày nào đó con bỗng dưng mồ côi Mẹ. Con sợ
cứ mỗi mùa Vu Lan tới trên ngực con không phải là một hoa hồng đỏ thắm tự hào
vì có Mẹ mà thay vào đó là hoa hồng trắng đầy nước mắt và sự tủi thân, mất mát.
Mẹ của con không hoàn mỹ, Mẹ không phải là một bà mẹ tâm lý dạy
con bằng những lời ngọt ngào nhưng, Mẹ là người mẹ chất phác, cả cuộc đời vất
vả để con có thể bình yên. Con luôn tự hào về điều đó.
Con vẫn nhớ…
Cái ngày con bị tai nạn ở chân, khi người ta chở con đến nhà trong
tình trạng máu me bê bết do sự nghịch ngợm ham chơi, ba bảo phải đợi rửa hết
vết máu rồi đem đến bệnh viện nhưng mẹ cứ nhất quyết không chịu. Mẹ cãi nhau với
ba để đưa con đến bệnh viện sớm nhất.
Trên tấm lưng gầy gò mẹ cõng con đoạn đường dài từ cổng bệnh viện
đến phòng tiểu phẫu. Chưa bao giờ con nghĩ Mẹ mình có thể khỏe như thế. Mẹ vừa
cõng con chạy, vừa khóc. Mẹ nói giá như Mẹ gánh được nỗi đau của con thì dù thế
nào Mẹ cũng chịu được. Lúc đó, con chỉ biết ôm lấy bờ vai Mẹ, con thấy mình
được che chở, bình yên vô cùng.
Lần đầu tiên trong cuộc đời con thấy thương Mẹ như thế!
Con vẫn nhớ…
Lần đầu tiên con đi học xa nhà để vào thành phố học, tối đó Mẹ
trằn trọc không ngủ vì lo lắng. Dù không nói nhưng con biết lúc đó Mẹ đang sợ,
Mẹ sợ đứa con bé bỏng của Mẹ không đủ trưởng thành để tự lập giữa thành chốn
Sài thành nhiều cạm bẫy. Mẹ sợ những lúc trở trời ốm đau không ai chăm sóc con.
Nhưng Mẹ vẫn phải để con đi vì ngoài kia dù có cạm bẫy nhưng đó mới chính là
nơi giúp con lớn lên, trưởng thành với cuộc sống.
Con còn nhớ…
Em con viết thư nói rằng từ lúc con đi, tối nào Mẹ cũng khóc. Cứ
thấy tiếng còi xe là Mẹ giật mình thức giấc chạy ra cổng để ngóng con dù trời
đã rất khuya. Em còn nói Mẹ bị tai nạn gãy chân nằm một chổ nhưng không muốn
con biết, sợ ảnh hưởng đến việc học tập.
Mẹ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến con nhưng Mẹ ơi, Mẹ có biết rằng tim
con đau thế nào khi nghe tin đó. Con thấy mình bất hiếu lắm. Con tự trách mình
sao vô tâm đến thế. Ngay đêm hôm đó, con đã bắt xe vượt qua mấy trăm cây số để
về nhà, tiếng còi xe lần này đã mang con về với Mẹ.
Và con…
Dù có những lúc vấp ngã, tất cả đã bỏ rơi, quay lưng lại với con,
thì bên con vẫn còn một điểm tựa chắc chắn đó là Mẹ.
Người không bao giờ quay lưng lại với con là Mẹ. Người luôn bên
con trong những lúc đau thương nhất cũng vẫn là Mẹ.
Nhưng có những lúc con vui nhất, hạnh phúc nhất thì người đầu tiên
con nghĩ đến không phải là Mẹ. Con vô tư với những bữa tiệc chiêu đãi bạn bè,
những cuộc vui mà con quên mất Mẹ. Nhưng con biết nhưng Mẹ vẫn bao dung không
một lời trách móc, Mẹ sẽ vẫn mỉm cười vì con Mẹ chỉ mãi là trẻ con, trẻ con thì
vô tư, hồn nhiên phải không Mẹ?
Mẹ ơi!
Con dù lớn vẫn là con của Mẹ
Với con, Mẹ là một tiếng gọi thiêng liêng và cao cả nhất trên cuộc
đời này. Con thấy mình thật hạnh phúc khi còn có Mẹ. Con biết dù cuộc sống
không được như con mong muốn nhưng con vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người. Con
biết sẽ có rất nhiều bông hồng trắng cài lên ngực áo, những giọt nước mắt của
nhiều người khi mùa Vu Lan lại về để con thấy mình thật hạnh phúc biết bao khi
con còn có Mẹ.
Hãy bên con và đi cùng con suốt cuộc đời này Mẹ nhé!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------
NHỚ MẸ & QUÊ HƯƠNG
Trên đời ai cũng có mẹ, ai cũng có quê hương và khi phải xa mẹ, xa quê thì nhớ lắm. Nhiều nỗi nhớ không kể hết được và ở mỗi người đều có những nỗi nhớ khác nhau nhưng trong lòng ai cũng thầm nhớ.
Bao năm phiêu bạt mưu sinh
Mênh mông nỗi nhớ quê mình biết bao
Nhớ đồng xanh lúa thủa nào
Nhớ con đường nhỏ lối vào xóm quê
Bước chân khuya sớm mẹ về
Bóng ai thấp thoáng ven đê đầu làng
Nhớ hè nắng đổ chang chang
Nhớ thu dìu dịu hanh vàng bóng cây
Nhớ đông lạnh cóng bàn tay
Nhớ xuân hoa nở ngát đầy vườn quê
Bao năm xa vẫn chưa về
Nao nao nỗi nhớ bộn bề nỗi thương
Nhớ gì bằng nhớ quê hương
Thương gì sánh được bằng thương mẹ thầy
Mẹ ơi thân mẹ đã gầy
Trải bao khó nhọc nuôi bầy con thơ
Tóc giờ trắng bạc lơ thơ
Da hồng ngày ấy bây giờ sạm nâu
Gió sương mưa nắng in sâu
Lên bàn tay nhỏ đượm màu gian nan
Quê ơi ta nhớ vô vàn
Nhớ quê, nhớ mẹ, nhớ ngàn người thân
Nhớ từng giọng nói bước chân
Của người thôn xóm ở gần hôm nao
Nhớ tre xanh ngả bờ ao
Đáy hồ in rõ trời cao quê mình
Quê ơi! nhớ cảnh hữu tình
Bờ tre giếng nước sân đình cây đa
Nụ cười ánh mắt thiết tha
Của đàn em nhỏ bây giờ chẳng quên
Và nhiều nỗi nhớ không tên
Bâng khuâng nhớ lại gợi lên trong mình
Còn đây nỗi nhớ đinh ninh
Tân dậu năm ấy quê mình nước dâng
Trắng phau nước phủ khắp đồng
Lúa rau công mẹ vun trồng còn đâu!
Ngập luôn bãi mía bờ dâu
Tiếc công mưa nắng dãi dầu mà thương
Ngày xưa khó nhọc trăm đường
Mùa khê chiêm trũng lại thường bão giông
Lúa xanh có phủ khắp đồng
Người quê vẫn đợi vẫn trông từng ngày
Bao giờ hạt lúa trong tay
Mới biết thành quả cấy cày nắng mưa
Nhớ quê ôn chuyện ngày xưa
Thương mẹ vất vả sớm trưa tảo tần
Xa quê ngàn vạn bước chân
Nhớ nhiều lắm… nhớ muôn phần quê ơi!
Đoàn Văn Bang
--------------------------------------------------------------------------------------------------
DANH NGÔN VỀ MẸ
• Nơi ẩn náu yên ổn nhất là lòng mẹ. Florian
• Trên môi và trong trái tim em bé: “mẹ chính là tên của thượng đế”. Thackeray
• Trái tim người mẹ là trường học của đứa con. W. Bacher
• Tương lai của con là công trình của mẹ. Napoleon I
• Bàn tay đong đưa vành nôi là bàn tay thống trị toàn cầu. W.R.Wllce
• Ôi ! tình mẹ , mối tình ko ai quên được. V.Hugo
• Lòng mẹ là vực sâu mà dưới đáy luôn có sự khoan dung. Balze
• Không có bà mẹ thì tổ ấm là cái gì? A.Hawthorne
• Có vợ là có lời khuyên chí lý , có mẹ vợ là được tiếp đón ân cần nhưng không có gì hơn 1 người mẹ hiền. L.Tolstoi
• Sự âu yếm của mẹ , 1 cuộc dạo chơi thú vị , những giờ phút say sưa nghe kể chuyện vui tươi , những điều ấy tác động đến cả 1 đời người. M.Barries
• Vũ trụ có nhiều kỳ quan , nhưng kỳ quan tuyệt phẩm nhất là trái tim người mẹ. Bernard Shaw
• Hạnh phúc thay cho người nào được Thượng Đế ban tặng cho một người mẹ hiền. Lamartime
• Người mẹ đánh đòn sửa phạt con nhưng chẳng mấy chốc bao con bằng những nụ hôn. Ngạn ngữ Armenia
• Tình thương của người mẹ không bị già nua khi năm tháng trôi qua. Tục ngữ Đức
• Trái tim người mẹ là kiệt tác của thượng đế. Gretry
• Khi tôi ngã ai chạy đến nâng lên, rồi vỗ về bằng câu chuyện thần tiên, hay hôn lên chỗ đau hầu xoa dịu? Mẹ tôi, Anne Taylor
• Lòng người mẹ là vực thẳm mà đáy được trải bằng lòng khoan dung hiền dịu. Honore de Balzac
• Không ai có được một cái nhìn thấu như người mẹ. Giữa người mẹ và đứa con dường như có một sợi dây bí mật vô hình mà nhờ đó mỗi một sự xao động trong tâm hồn đứa trẻ đều được người mẹ cảm nhận như một nỗi đau trong tim mình và mỗi một thành công của đứa trẻ thì người mẹ cũng thấy đó như là một niềm vui của đời mình. Honore de Balzac
• Có một điều đáng lưu tâm là phần lớn các thiên tài đều có những người mẹ tuyệt vời và những gì mà họ tiếp thu được từ người mẹ thì nhiều hơn rất nhiều là từ người cha. Bok henri Thomas
• Mẹ, người tuyệt diệu nhất của mỗi con người trên thế gian này có được. Trên đời này, hầu hết những gì là đẹp đều hiện ra như hai, như ba, như hàng tá hay hàng trăm thứ. Nhiều như thể những bông hồng, những buổi hoàng hôn, những cầu vồng, những anh chị, những chú bác cô dì và anh em họ, nhưng trên cả thế giới, ta luôn luôn chỉ có MỘT bà mẹ! Kate Douglas Wiggin (1856-1923), Auteur et éducateur américain
• Nghề đẹp nhất, quan trọng nhất trong tất cả mọi nghề, là làm mẹ. Đó là nghề đòi hỏi nhiều tri thức nhất trong lãnh vực khoa học nhân bản. Elizabeth Cady Stanton (1815-1902), Politicienne américaine à l’origine du droit de vote des femmes
• Theo kinh nghiệm và nhận xét của tôi, nếu một gia đình còn bền chặt được qua thử thách, thì chín phần mười là nhờ ở người mẹ. Chúa không thể ở khắp mọi nơi, nên Ngài sinh ra người mẹ. Proverbe yiddish
• Tôi đã mở mắt ra, tôi đã say mê nhìn mặt mẹ tôi… Tôi bắt đầu cuộc sống như vậy. George Eliot (1819-1880), Romancier britannique
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét